Signed in as:
filler@godaddy.com
Signed in as:
filler@godaddy.com
Dòng Pháp Nhãn bấy nhiêu pháp vị
Hàng trưởng huynh Thiền sĩ Chơn Đăng
Đời ngọt bùi đau khổ bao trăng
Tuyệt tìm Đạo băn khoăn một lòng
Noi gương Bồ Tát một dòng
Trải mình cứu nạn cùng đồng nhau tu
Rõ thân muốn khỏi ngục tù
Hằng cần tư niệm mặc dù tuổi cao
Tâm khảm trải biết gian lao
Mạng chung lòng sáng như sao cao vời
Gợi ánh lửa trong hàng hậu bối
Niệm niệm tu ra khỏi Ta Bà,
Tiếng thơm vang khắp gần xa
Trọn lòng vì Đạo chánh là Chơn Đăng.
Giác linh ở cõi cửu hằng
Đạo Sư tiếp dẫn Quan Âm cận kề.
Đạo tràng QTATV tiễn biệt Thiền Sĩ Sự Bát Giới Thích Chơn Đăng
Bố tát Tịnh Đức, Đại Hạnh nguyện Độ Sanh
Ngày 06 tháng 02 năm 2025 (nhằm ngày mồng 09 tháng Giêng năm Ất Ty)
-Not Mine
Giữa biển trần lao, bóng tối giăng,
Hải Đăng Chơn Đạo vẫn rọi sáng.
Không vướng duyên trần, không thân thuộc,
Mà lòng bao rộng, nguyện mênh mang.
Lặng bước kiếp xưa, đơn côi định,
Nhưng chân thành nở đóa sen vàng.
Giữ giới thanh cao, tâm không động,
Lửa trí tuệ bừng giữa mênh mang.
Một kiếp Đại Gia không nhà cửa,
Mà Pháp Môn rộng khắp vô biên.
Tịnh Đức trải lòng cùng thế giới,
Hạnh nguyện độ đời chẳng đảo điên.
Dù thân hóa kiếp, lòng không tắt,
Bát Nhã đăng rạng lối chân như.
Trở lại Ta Bà trong nguyện lớn,
Hải Đăng còn mãi sáng tâm từ.
A commemorative poem for Thiền Sĩ Sự Bát Giới Thích Chơn Đăng
Bố tát Tịnh Đức, Đại Hạnh nguyện Độ Sanh
-Not Mine
One single eyelash — light as air,
But fall it does, and the eye can’t bear.
Just like our minds — we think they’re free,
Yet tiny clings remain unseen.
We say we've let go — yet hold on tight,
Claim no desire — yet chase the light.
A glance, a word, a passing praise,
Still stirs our hearts in subtle ways.
That lash is not some evil thing,
Just a whisper: "You still cling."
It’s a symbol of what we don’t yet know,
Of wounds beneath that never show.
To walk the path, we must remove
Each thread of self we once approved.
When nothing clouds the seeing eye,
We finally glimpse the truth inside.
-Not Mine
Một sợi lông mi – nhẹ như không,
Mà rơi vào mắt, hóa ra gai nhọn.
Cũng như tâm ta – tưởng đã rỗng không,
Vẫn còn chấp nhỏ, mà không hề rõ.
Nói đã buông – nhưng còn chút tiếc,
Bảo vô cầu – mà vẫn mong điều riêng.
Một ánh nhìn, một lời khen, một lời chê,
Cũng đủ làm tâm động như sóng biển về khuya.
Lông mi ấy – đâu phải kẻ thù,
Chỉ là gợi nhắc rằng ta chưa đủ.
Chỉ là biểu tượng của điều chưa thấy,
Của những vết thương ta giấu thật sâu.
Muốn đi xa, phải gỡ từng sợi mảnh,
Muốn thấy chân như, cần mắt trong lành.
Khi không còn gì che trước ánh nhìn,
Mới thật sự thấy đường về tĩnh lặng.
We use cookies to analyze website traffic and optimize your website experience. By accepting our use of cookies, your data will be aggregated with all other user data.